CHUYỆN NGÀY THƯỜNG
Tôi đang ngồi đọc sách trong phòng, thì nghe tiếng bác hàng sớm qua chơi . Tôi vội chạy ra chào Bác ấy rồi vội vả chạy vô phòng đọc sách tiếp ......
Bác ấy thấy lạ nên hỏi Mẹ tôi, con bé làm gì mà vội vả thế chị . Mẹ Tôi trả lời ...ối mặc kệ nó đi chị con mọt sách nhà tôi đó chị, Bác ấy nghe Mẹ Tôi nói cũng phì cười ....
Bác nói chuyện vòng vo tam quốc rồi Bác vào đề ..Bác hỏi Mẹ Tôi ...con bé út nhà Chị có nhà nào dồm ngó chưa ? Mẹ Tôi trả lời ...úi xấu xí như nó ai mà thềm chị ui, Tôi lắng tai nghe Mẹ Tôi trả lời mà Tôi cũng phì cười, Mẹ Tôi là vậy đó ...lúc nào cũng chê Tôi với mọi người .....
Bác ấy nghe vậy lên tiếng ..úi trời Chị nói sao á, chứ tôi thấy con bé dễ thương lắm chứ ...tôi hỏi thiệt Chị nếu chưa có ai để ý thì tôi xin đặc cọc con bé cho thằng con trai tôi được không ? Tôi nghe hết hồn thầm thì khấn vái ....vái trời Mẹ đừng đồng ý, không ngờ Mẹ Tôi trả lời ...thôi chị ơi mặc kệ nó đi, chuyện tình cảm của tuổi trẻ bây giờ đâu như mình ngày xưa nữa chị ơi ...cứ để cho tụi nhỏ nó tự nhiên, mình gan' ép tụi nó vào khuôn rủi mai mốt tụi nó không hạnh phúc thì tội nghiệp tụi nó lắm chị ........
Nghe Mẹ trả lời Tôi hiểu được nỗi lòng của Mẹ đối với con cái, Mẹ đã nhìn thấy hình ảnh của hai chị Tôi Mẹ rất sợ cho Tôi, nên mỗi khi ai hỏi tới chuyện gia đình là Mẹ Tôi từ chối khéo .....
Nhiều khi Tôi bắt gặp Mẹ khóc một mình, nước mắt Tôi cũng chảy theo . Tôi hiểu Mẹ đang đau đớn và xót thương hai chị Tôi ...Có lần Tôi nhũng nhẻo nằm gối đầu lên chân Mẹ, Mẹ cứ vuốt tóc Tôi và khẩn nguyện ....Lạy Trời cầu Phật cho mai mốt con út nhà con không gánh phải khổ như hai chị nó, nghe Mẹ cầu nguyện Tôi càng thương Mẹ vô cùng ....đúng với câu tình Mẹ bao la hơn biển trời lai láng .......
Ba Mẹ Tôi rất thương anh chị em Tôi,.c.hưa bao giờ bỏ rơi con cái mỗi khi con cái có chuyện... lúc nào cũng kề vai gánh vác những chuyện vui buồn cùng con cháu ...
MẸ
Biết sao tả hết cho vừa
Ngày đêm thao thức sớm trưa nhọc nhằn
Âu lo từng buổi ân cần
Miếng cơm mãnh áo đầy phần ấm no
Tình yêu thương Mẹ dành cho
Đàn con thơ dại không đo đắn lòng
Mẹ đem tất cả tình nồng
Chở che mưa gió bão giông không màn
Chông gai hố thẳm muôn ngàn
Đắng cay Mẹ chịu khổ trần Mẹ cam
Đường đời vất vả quanh năm
Sáng sương tối lạnh vẫn kham vào mình
Không lời than thở lặng thinh
Bước chân Mẹ bước đếm nghìn vạn đi
Tảo tần hôm sớm cũng vì
Cho đàn con trẻ những gì ấm êm
Mẹ là vầng ánh trăng đêm
Là đèn soi sáng bên thềm đời con
Là sông biển cả núi non
Là vùng trời sáng chiếu tròn gần xa
Mẹ là tất cả bao la
Là yêu thương của đậm đà Mẹ ơi
Cảm ơn Mẹ tình cao vời
Từ thân thể cả đến lời khuyên răng
Mẹ đều cho trẻ trăm phần
Vẹn tròn không thiếu xót lần nâng niu
Tịnh Tâm 04-26-10