Last edited by Tú_Yên; 02-15-2016 at 09:07 AM.
Sinh Nhật Cháu
Thiên nhiên diệu kỳ
Nơi tôi ở sắp sang mùa nắng
Bấc về đầy khoảng lặng trước sân
Không là cái rét nàng Bân
Chỉ hơi se lạnh (chỉ ngần ấy thôi)
Sậy nghiêng ngả reo cười cùng gió
Mai Nhật vàng trước ngõ phô màu
Lá Bàng cứ mãi lao xao
Bát Tiên xòe cánh vẫy chào ban mai
Hoa Giấy đỏ trải dài bên cửa
Có chút gì như nửa lâng lâng
À! Ra trời sắp vào Xuân
Đất dường cũng biết bâng khuâng – cựa mình
Hồng, Lan, Huệ…rập rình khoe sắc
Đinh Lăng già trầm mặc đứng yên
Diệu kỳ – trời…đất…thiên nhiên
Vạn vật biến hóa liền liền mỗi khi…
…
Năm dài thì vẫn qua đi
Sống vui
Vui sống
Thị phi trả đời.
Tú_Yên
(04-11-2017)
Hỏi...
Hỏi người hay hỏi lá lay
“Bao năm qua đã đếm ngày xong chưa
Một đời có mấy cơn mưa
Và con nắng xế…đủ_vừa đến đâu?”
Hỏi người thức trắng đêm thâu
“Có nghe tiếng lá câu mâu nhịp đời
Có nghe trăng khóc trên trời
Có nghe tôi nói mấy lời đẩy đưa?”
Hỏi người năm tháng về chưa
Hỏi người nay đã nhặt_thưa – được gì?
Tú_Yên
(12-11-2017)
Mời…
Mời anh đếm giọt sương mềm
Mời anh đếm cả lời đêm tự tình
Kia là hạt nắng bình minh
Mời anh đếm hết giùm mình – được không?
Mời anh đếm tuyết mùa đông
Đếm từng gợn sóng thong dong xô bờ
Đếm giùm câu chữ của thơ
Mời anh đếm hết niềm mơ riêng mình?
Tú_Yên
(18-11-2017)
Vu vơ
Bên sân xao xác lá vàng
Vu vơ một thoáng…dịu dàng – mênh mông
Chẳng là cái lạnh chiều Đông
Mà nghe như tiếng hư không gọi mình.
Tú_Yên
(09-12-2017)
Nhớ…
Nhớ anh!
Con chữ chợt buồn
Như mùa Đông xám trời tuôn mưa phùn
Trăng tàn làm cảnh mông lung
Có ngôi Sao lạc - lạc vùng hư vô.
Nhớ anh!
Sóng chẳng đùa xô
Xác xơ chiếc lá vàng khô cuối cùng
Đường xa, đồi núi chập chùng
Bước chân lạc nẻo trùng phùng - ô hay!
Nhớ anh!
Thơ cũng lạc loài
Bơ vơ rơi giữa mệt nhoài nhớ thương
Đêm tàn níu bóng tiêu tương
Vắng anh nên chữ vấn vương (nhớ Người).
Tú_Yên
(12-12-2017)
Thương lắm – Trà Vinh
Mộc mạc, yên bình
Kia…góc phố quê tôi
Không nhung gấm
không màu son, sắc phấn
Nhưng mãi trong tim tình người luôn nồng thắm
Trọn vẹn một đời
…thương lắm – Trà Vinh ơi!
Tú_Yên
(17-12-2017)
Giấc mơ Anh
Giấc mơ anh - chỉ nhỏ thôi
Mà tim xao xuyến bồi hồi không yên
Bao năm đằng đẵng muộn phiền
Mơ mùa nắng ấm - an nhiên góc đời
Giấc mơ - anh giữ một thời
Như con sóng cả mù khơi – biệt ngàn
Mỗi ngày qua
Mỗi ngày sang
Giấc mơ anh vẫn điệu đàng nơi đâu?
...
Khi nào qua hết bể dâu
“Giấc mơ Anh” sẽ thắm màu Tầm Xuân
Mây trôi trôi
Nắng trong ngần
“Mơ Anh” hiện hữu thật gần - mai đây.
Tú_Yên
(Viết cho giấc mơ của Người.../17-3-2018)
Tưởng rằng đã quên – không nhớ
Nào dè cứ nhớ – không quên
Cuộc đời – quên quên…nhớ nhớ
Rồi thành nỗi buồn mông mênh.
Xin lỗi nỗi buồn!
Xin lỗi nỗi buồn đeo đẵng mấy mươi năm
Làm đắng chát giết đi mầm cuộc sống
Ngõ cụt tối tăm dẫu ngoài kia rất rộng
Để tao với mầy cứ phải dựa vào nhau!
Cũng muốn kêu trời – mà trời lại ở quá cao
Nên âm vọng lời than chẳng thể nào thấu tỏ
Hoa muôn sắc với đủ màu vàng, xanh, tím, đỏ…
Sao buồn mầy lại chỉ phủ toàn đen?
Giữa triệu triệu người biết ai thực sự thân quen
Ai hiểu được…và ai không hiểu được
Bao nỗi xót xa như bám theo từ kiếp trước
Chắc chính là mầy
Chính mầy đó – buồn ơi!
Xin lỗi nỗi buồn
Tao bỏ cuộc – không chơi
Không đi nữa giữa dòng đời điên đảo
Chỉ muốn tìm về thời nguyên sơ thơm thảo
Xin vĩnh biệt mầy.
Vĩnh biệt nhé – buồn ơi!
Tú_Yên
(28-03-2018)
Dặn
Dặn mình hãy sống vui vui
Đừng đeo mang nỗi ngậm ngùi đã qua
Kiếp trần thoáng chốc bay xa
Bận tâm chi những chuyện ta, chuyện người
Dặn mình hãy cứ cười cười
Tâm tư an lạc, buồn mười hóa không
Đem Xuân xóa tiết mùa Đông
Đem hoa nhân ái trải dòng thời gian.
Tú_Yên
(14-04-2018)